Ngày bên giáo vn 20/11 đang đến gần, vào những thời nay nhiều mẩu truyện cảm cồn về tình cảm thầy trò được nói lại cũng tương tự được phân tách sẽ rộng thoải mái với những cung bậc và cảm giác khác nhau. Hãy cùng đọc và cảm nhận câu chuyện ý nghĩa sâu sắc về tình thầy trò qua chia sẻ bên dưới.

Bạn đang xem: Câu chuyện về tình thầy trò


Câu chuyện số 1: người thầy và đầy đủ tờ tiền cũ

900.000đồng, nó cứ mân mê gần như đồng 10.000 sẽ cũ nhưng thèm một góc không người nào để khóc.

Cuối thuộc nó cũng đậu đại học. Người trước tiên nó ao ước thông đưa thông tin quan trọng ấy không phải là bố hay chị em nó mà lại là bạn thầy nâng niu của nó…

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ mang lại chuyện cho bé vào đại học. Ba bà mẹ nó cũng vậy, phần do quá nghèo, phần là vì nghĩ đến đk của nhỏ mình “làm sao nhưng chọi với người ta”! Thầy là tín đồ duy nhất ủng hộ nó, mang lại nó lòng tin rằng “mình có thể”.

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây rước nó… Năm năm trời, hàng ngàn thứ tiền như bè đảng ong vo ve vào đầu nó.

Rồi thầy đến mang đến nó một lô sách, vở cơ mà nó đoán là những bài học kinh nghiệm “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ dại mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ thời gian nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” cơ mà lúc nhấn từ tay thầy nó sẽ ngờ ngợ là một xấp hầu như tờ chi phí 10.000đ quấn trong hai lớp nilon cũ kỹ, gần như tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát cơ mà nó tin tưởng rằng thầy vẫn để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê rất nhiều đồng 10.000 đang cũ mà lại thèm một góc không ai để khóc.

Đã nhì năm tính từ lúc cái ngày thầy lặn lội lên sài gòn thăm nó, dúi vào tay nó mọi đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Tiếp đến thầy đưa công tác. Nhị năm, thỉnh phảng phất nó vẫn dìm được hầu hết đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào số đông lúc tưởng như nó thất vọng nhất!)… nhì năm, nó vẫn chưa một lần trở lại thăm thầy.

Trưa, mới tới trường về, chị em điện lên báo: “Thầy H. Mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn làm việc đầu dây bên kia: “Thầy bệnh dịch lâu rồi mà không một ai biết. Ngày gửi thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy vẫn hư hết lục che ngũ tạng rồi, không ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.

Nó bỏ hết phần đông sự leo lên xe đò. Trong sự nắng nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền đức đến mặt nó, dúi vào song tay nực nội của nó các tờ 10.000 đồng lấp lánh… Đến hiện nay nó mới để ý thấy thầy sẽ xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đang gân guốc lên những lắm… Nó tự dưng tỉnh, nước đôi mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… sao không đợi nhỏ về…!?”.

Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi số đông đồng 10.000 cơ thành thuốc, thầy vẫn sống cho đến khi nó kịp trở về

Câu chuyện số 2: bài học làm người từ cô giáo dạy Sử

Sau cha năm tôi mới tất cả dịp trở về trường cũ. đông đảo thứ không đổi khác nhiều, sân trường vẫn rợp trơn cây, và các chiếc ghế đá vẫn nghỉ ngơi đó, trầm mặc cùng nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh nhìn ngây thơ của đám trẻ học trò khiến cho tôi lưu giữ lại phần đa kỷ niệm thời cắp sách. Giờ đồng hồ trống trường vẫn điểm, giờ ra chơi đến.

Tôi lại bóng dáng của cô từ trong lớp, vẫn dáng vẻ hình thời xưa khi gieo mầm con chữ cho việc đó tôi. Cô vẫn tận tụy đến lớp, vẫn chèo chống những chiến thuyền mơ ước của các cậu học trò bé dại chúng tôi đến bờ bến hạnh phúc. Giọng cô thanh thanh phân tích cho học sinh công ty chúng tôi những sự kiện lịch sử hào hùng đáng nhớ, những thắng lợi vang dội của quân ta khắp các chiến trường. Chốc chốc cô hoàn thành giảng và chú ý đám học tập trò vẫn tròn đôi mắt suy ngẫm. Bao gồm cô cũng không thể nhận thấy được phần đa thế hệ học trò đó còn nhớ mãi công ơn của cô ấy tự ngày nào.

*

Tranh chữ Ân sư mạ tiến thưởng - món kim cương ý nghĩa tặng ngay thầy cô lúc 20/11 trong năm này (ảnh Golden Gift Việt Nam)

Cô về ngôi trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá 1-1 sơ. Ngày mưa cũng như ngày nắng cô vẫn đạp mẫu xe Thống duy nhất đã mất màu đến lớp. Tất cả lần phần nhiều hôm trời mưa bão rất to nhưng cô vẫn cố gắng đạp rộng chục cây số tới trường vì sợ học viên phải chờ. Gồm khi nước ngập quá bánh xe nhưng mà cô vẫn bước tiếp, tới trường thì cả thầy cả trò hầu hết ướt hết.

Phòng học dột nát quan yếu theo học. đông đảo khi mưa gió do đó cô lại lưu giữ về vùng quê Bình Lục, nơi fan ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường nói cho công ty chúng tôi nghe không ít về miền quê và mái ấm gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những có nghị lực phi thường.

Giờ phía trên khi những thứ vẫn được thay mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy sử yêu cầu tính cô hết sức nghiêm khắc. Cô luôn luôn dạy shop chúng tôi phải biết tự phấn đấu vươn lên. Cô thường xuyên bảo, lịch sử vẻ vang là cái căn nguyên của một giang sơn dân tộc, khi các em hiểu sử cũng hiểu truyền thống cuội nguồn quý báu của ông thân phụ ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống lịch sử quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi gắng hệ học tập sinh công ty chúng tôi đều cố gắng trở thành một học viên ngoan trong mắt cô.

Đã 27 năm trôi qua cùng với bao cụ hệ học trò đến và đi ngoài ngôi ngôi trường này, dẫu vậy hình trơn cô từng ngày lên lớp thì vẫn vậy. Số đông học trò thứ nhất của cô hiện nay đã đầu hai thứ tóc cũng chẳng sao quên được gần như lời dạy, những kiến thức mà cô vẫn truyền đạt. Cô luôn dạy cách làm sao để hiểu với nhớ về một sự kiện lịch sử hào hùng lâu nhất. “Chỉ khi những em hiểu rõ nguyên nhân lý do và lý giải được đa số sự kiện, đầy đủ mối ràng buộc đó thì em mới có thể làm giỏi một bài bác lịch sử”.

Tôi còn nhớ đáng nhớ về cô khi còn đang học tập phổ thông. Là một học viên chuyên văn phải tôi khôn xiết thích đa số môn làng mạc hội, nhất là tìm phát âm những kỹ năng và kiến thức lịch sử. Lúc còn học ngơi nghỉ trung học các đại lý tôi đã có nghe những thông tin về cô với phương pháp dạy hay, là 1 giáo viên giỏi ở trường. Cùng khi theo học tập cô tôi thực thụ bị thuyết phục vì cách giảng dạy ân đề xuất và chu đáo.

Trong đông đảo giờ giảng, cô nhấn mạnh đến các sự kiện chủ chốt nhất, tất cả tính ra quyết định đến giai đoạn lịch sử vẻ vang đang nghiên cứu. Cô hay dặn bọn chúng tôi: “muốn học được lịch sử thì cần biết hệ thống loài kiến thức, bắt gọn sự việc lại rồi thực hiện thật nhỏ dại ra. Vì thế vừa nhớ thọ lại vẫn tồn tại ý”. Theo lời răn dạy của cô, mỗi công ty chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử hào hùng và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài xích kiểm tra.

Không chỉ cho công ty chúng tôi những bài bác học lịch sử mà cô còn dậy phương pháp đối nhân xử ráng ở đời. Cô cho từng chúng tôi biết rứa nào là cuộc sống thực tại, nó không màu hồng cũng ko trải thảm đỏ mà lại mỗi trái tim non nớt shop chúng tôi vẫn hoài tưởng. Cô vẫn ví, cuộc sống như một trận chiến đấu chính phiên bản thân mình vậy. Nếu bền chí thì họ sẽ không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ cần sơ xảy họ rất có thể đánh đổi cả cuộc đời. Tôi mơ hồ hiểu phần đông gì cô nói, nhưng mang lại giờ thì đó lại là bài học kinh nghiệm đáng giá chỉ theo mãi cuộc sống tôi.

Mỗi một năm trôi qua cô đón một rứa hệ học tập trò tìm đến những điều mớ lạ và độc đáo trong trang sách định kỳ sử. Tuy vậy cũng là thời điểm cô tiễn chũm hệ học tập trò của chính bản thân mình đi. 40 năm như vậy, sau 27 năm cơ mà “tay lái” của cô vẫn vững vàng mái chèo. Cô không hề đạp xe đến lớp như thời trước nữa, cô không thể giảng bài khi lớp ngập mưa, nhưng mọi tiếng giảng của cô ý vẫn trong trẻo cùng dịu hiền. Nó vẫn từng ngày dẫn dắt hầu như thế hệ học trò như cửa hàng chúng tôi tìm đến được hồ hết chân trời mới.

Cô trang bị cho từng chúng tôi khá đầy đủ hành trang trí thức và vốn sống của cô ấy để chúng tôi không còn xa lạ và ngạc nhiên khi bước đi vào đời. Số đông đồng nghiệp của cô ý vẫn nghĩ sao cô tận tâm với học trò đến vậy. Cô mỉm cười nhẹ với nói: “Nó đã theo dòng nghiệp mất rồi, thiếu học sinh như thiếu thuộc hạ vậy. Ko có gì chịu được”.

Có lẽ nhờ cô nhưng mà những bài xích giảng lịch sử vẻ vang vẫn thấm nhuần vào tôi. Mỗi khi tiếp cận một sự khiếu nại tôi luôn luôn nhớ tìm kỹ về tại sao của nó. đọc nghề để gia công nghề như cô vẫn dặn chúng tôi. đang mãi nhớ những kỷ niệm về cô, kỷ niệm về thời học trò với những bài xích giảng quý báu nhưng cô đang trao tặng ngay cho mỗi bọn chúng em. Bọn chúng em sẽ luôn luôn trân trọng nó như món quà cực hiếm nhất của cuộc đời.

Câu chuyện số 3: người thầy năm xưa

Tôi hiện ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tè học của mình cũng là trường làng nhỏ nhắn lắm. Ngồi ngôi trường ấy ngày ngày đón nhận các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, ngôi trường tôi nghèo lắm. Tuy thế ở khu vực đó tôi vẫn tìm thấy nhiều thú vui và số đông kỉ niệm về fan thầy vồ cập với lòng hàm ân sâu sắc.

Đã hơn 10 năm tuy vậy hình ảnh và khẩu ca của thầy vẫn luôn luôn hằn sâu trong cam kết ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được gửi sang học lớp mới. Ngày đầu đến lớp tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vị e sợ hãi thầy, các bạn không quen. Thầy thấy được tôi cùng hỏi han ân cần. Nhìn ánh nhìn trìu thích và cầm cố bàn tay ấm áp của thầy, tôi cách vào lớp bên trong sự yên tâm lạ thường. Từ đầu tiên được chạm mặt thầy rồi được thầy dạy dỗ dỗ, tôi càng hiểu với thấy mếm mộ thầy những hơn. Cùng với thầy, tôi có thể mô tả bằng nhị từ “yêu thương” cùng “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài xích giảng, từng ngày một đến lớp. Cả hầu như ngày giá lạnh hay đều ngày mưa, thầy đều đi học để với cho cửa hàng chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ mang lại mùa nước nổi, khắp con đường xá, trường học những đầy nước. Gắng mà thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học suy bì bõm vào nước chũm mà vui mang lại lạ. Những bài bác giảng của thầy ngoài ra “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi chưa tới lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và chế tạo ra điều kiện xuất sắc hơn để shop chúng tôi yên trung tâm ngày nhị buổi cho trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương thương toàn bộ học sinh. Tôi đã từng được cho chơi công ty thầy – một nơi ở mái lá đối chọi sơ tuy thế gọn gàng, sạch mát sẽ. Căn nhà bé nhỏ tuổi ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương thương bao la của thầy tôi. Hơn cả 1 bạn thầy dạy chữ, thầy còn dạy cửa hàng chúng tôi biết bao điều vào cuộc sống. Thầy luôn luôn nhắc nhở công ty chúng tôi cố nắm học tập, không từ trần phục dòng nghèo. Thầy vẫn tin rằng những học trò của thầy sẽ xây dựng dựng một tương lai sáng chóe hơn. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của cửa hàng chúng tôi – đông đảo đứa học trò nghèo chan chứa từng nào là mong mơ và hoài bão. Hầu hết lời khuyên bảo của thầy sẽ theo tôi vào suốt các tháng năm dài.

Riêng cùng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi hầu như lần được thầy mang tới trường. Tuyến phố đá mang đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi ko có gì quên được hình ảnh thầy cùng với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thay mà chỉ việc ngồi sau sống lưng thầy, tuyến đường dài trong khi ngắn lại; sự nắng nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn sườn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao nhưng nhớ thầy mang đến thế! Trên tuyến đường dài cùng với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau chat chit nhiều điều thú vị. Thốt nhiên tôi cảm xúc thầy thật gần gũi và thân thiện như một người chúng ta lớn. Bao gồm lần thầy hỏi tôi rằng: “Nếu chỉ được đi sang 1 lần trên tuyến đường đầy hoa dại, nhỏ sẽ lựa chọn 1 bông hoa nào nhỏ cho là rất đẹp nhất?!”. Lúc bé xíu thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy mong nói, chỉ khẻ cười cợt rồi yên ổn lặng. Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi về sau sẽ có rất nhiều “bông hoa” như thế. Nhỏ đừng đợi buộc phải đi hết quãng đường, hãy thay lấy thời cơ để con hoàn toàn có thể tiến xa hơn”. Và lúc ấy tôi new hiểu điều thầy ao ước nói, tiếng nói của thầy đã động viên tôi đủ dũng mãnh bước xa làng quê bé nhỏ tuổi để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên răn nhủ thật thanh thanh nhưng thâm thúy và làm bạn ta im lòng lắm. Đến hôm nay, tôi thốt nhiên nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. âm thầm cảm ơn thầy về phần đa gì xuất sắc đẹp thầy đã giành riêng cho tôi. Đó là phần lớn lời dạy bảo quý báu khích lệ tôi một trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít tất cả dịp trở lại thăm thầy cũ. Ngôi ngôi trường làng xa xưa đã tàn phai không nhiều nhiều. Từng lần trở về viếng thăm lại thấy mái đầu thầy tôi tệ bạc trắng những hơn. Mà lại dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.

Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là hình tượng của một công ty giáo nước ta ưu tú. Ở thầy tôi là sự việc hy sinh cừ khôi xuất phân phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong tâm địa tôi vẫn trường tồn kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”.

Trong cuộc đời mỗi người, hình hình ảnh về mái trường, thầy cô lúc nào cũng thật thiêng liêng, cao quý. Đặc biệt, khi 1 mùa hiến chương công ty giáo nữa lại về, mọi hình ảnh lay rượu cồn trái tim về tình thầy trò sinh hoạt khắp nơi trên tổ quốc sẽ phần nào giúp học trò thêm trân quý cảm tình quý mến, "tôn sư trọng đạo" của mình tới những người thầy, fan cô đáng kính hơn.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Tiêm Vacxin Cho Gà Con, Quy Trình Tiêm Vacxin Cho Gà Từ A Đến Z

Hy vọng, câu chuyện ý nghĩa về tình thầy trò trên sẽ hữu ích với bạn. Nếu khách hàng những mẩu truyện hay về tình thầy trò, hãy chia sẻ với shop chúng tôi nhé.