Thời gian vô tình trôi qua chẳng thèm báo trước cho người một câu. Cứ tưởng rằng ngày hôm qua chúng ta vẫn đã là phần đông cô cậu học tập trò hồn nhiên, vô tư của không ít ngày đầu nhập học cơ mà rồi chẳng còn xa nữa, hoa phượng đã dần nở rộ, tiếng ve sầu râm ran khắp gần như phố phường. Với ngày giỏi nghiệp đang đến. Là ngày mà ai cũng tiếc nuối, cũng hối tiếc và cũng là ngày họ trao lẫn nhau những cái lưu cây bút kỉ niệm.

Bạn đang xem: Những dòng lưu bút ý nghĩa

Ngày hay trong lớp đứa nào cũng thi nhau pha đủ trang bị trò nhằm nghịch, đứa nào thì cũng tăng động, đứa nào cũng cười chơi vui vẻ. Nhưng mà rồi đến tích tắc chia tay, chẳng ai nói cùng nhau câu nào nhưng cũng hiểu được chẳng ai ý muốn chia xa. Lưu lại luyến, bịn rịn, những lời hứa hẹn hẹn, những dòng nước mắt lăn lâu năm trên rất nhiều trang lưu cây viết học trò.


*

Những dòng lưu cây viết chứa chan bao kỉ niệm.


Dưới đây là những chiếc lưu cây viết vô cùng xúc rượu cồn của các bạn học sinh trường trung học phổ thông Lê Văn Thịnh, Bắc Ninh. Đọc vào để những ai còn ngồi bên trên ghế công ty trường biết được tuổi học trò quý giá cho nhường làm sao và những người dân đang muốn trở về thời áo trắng được một đợt tiếp nhữa sống lại với tuổi thơ.

Bài 1

Những ngày đầy nắng, giữa sân ngôi trường tôi chợt nhận ra một điều nào đó đang đến, mong và níu kéo duy trì tuổi học tập trò nhưng mà ko thể…

Ôi ngôi trường như thể một quê hương…Khi nghĩ về đến tự dưng nhớ thời áo trắngNhớ nón nghiêng che, tóc nhiều năm trong nắngNhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa… 

Nhìn số đông chùm hoa phượng rực cháy mà lại tiếc nuối thời học viên của mình, ghi nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, nhằm vững tin tiếp tục bước đi trên tuyến phố mình đã chọn, mở cánh cánh cửa ra vào tương lai. Có một lời nói đã khiến tôi suy nghĩ: “Dòng sông thời gian quả như vẫn chảy về hải dương cả, sau cùng tất cả chúng ta đều phải bao gồm những bước tiến riêng, không tồn tại bến cảng nào là tạm dừng mãi mãi, phân chia tay từ bây giờ là để cho họ đi tới đông đảo tương lai giỏi đẹp hơn”. Ta đang tiếc lắm, không chỉ là là gương mặt thầy cô, những người trao mang lại ta kiến thức, không chỉ là những người dân bạn, những người dân đã cùng sát cánh bên ta xuyên suốt từng ấy năm trời, ta còn nhớ tiếc cả thời tx thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì với níu lại phần đa gì, tiếng còn sống lại là đầy đủ cảm cồn nằm trong những trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc số đông điều tốt đẹp nhất cho nhau.


*

Là hầu hết kỉ niệm bọn họ cùng tinh nghịch, nô đùa mặt nhau.


Bài 2:

Chia tay mùa Hạ! Ta sở hữu theo ánh nhìn hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay lập tức bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm cho trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi con gà đung chuyển duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định mang hết gan góc ghi vào lưu cây bút của cô ấy số đông điều thầm kín giấu kín đáo trong lòng nhưng… lại thôi, vày sợ rằng khẩu ca yêu thương tê sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học tập trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

Những dòng giỏ xe cộ chở đầy hoa phượngEm chở ngày hè của tôi đi đâu?Chùm phượng vĩ em nắm là tuổi tôi mười támThuở chẳng ai xuất xắc thầm yên ổn – mối tình đầu.

Mối ngọn nguồn của tôiLà cơn mưa giăng xung quanh ngoài cửa lớpTà áo ai bay trắng cả giấc mơLà bài xích thơ còn hoài vào cặpGiữa tiếng chơi đem lại lại …mang về

Người đàn bà mùa sau biết gồm còn chạm mặt lạiNgày xa ngôi trường áo lụa gió thu bay….

Để rồi tất cả: sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành đa số kỉ niệm nặng nề phai vào ta. Ôi, nhớ!…Sắp chia ly rồi, phân biệt ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm giành riêng cho ai đó nữa, để đến lúc này triệu nhu cầu lỗi đột ùa về: yêu biết mấy phần đông tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! nên chi thời gian rất có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng tích tắc học trò, cho ta sống thêm một lần thôi nhằm ta biết trân trọng phút chốc này. Và buộc phải chi, thời gian hoàn toàn có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng nhanh chóng trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, từng đứa một nơi, hòa tâm hồn vào sự tràn trề của mẫu đời. Ai còn nhớ cho ai? Ai còn nhớ góc sân trường, sản phẩm ghế đá này? Ngày mai, đã chẳng còn có dịp gặp mặt lại khá đầy đủ các thành viên của lớp, vẫn chẳng bao giờ có lại cái không khí của không ít buổi cho trường… 


*

Mối tình thuở học tập trò sao quên nổi.


Bài 3:

Chia tay mùa Hạ! bạn có lúc nào bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bởi lăng tím giữa ngày hè nắng gắt? Có bao giờ chúng ta nhặt cánh hoa rơi xay vào trang sổ và tự hỏi để triển khai gì? Ngày chia ly tuổi học tập trò, cả sảnh trường sáng bừng màu áo trắng, từng team đứng mặt nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại nghẹn ngào nước mắt, sợ sau đây không biết có gặp nhau? lũ con trai ngày thường đậm chất cá tính là thế, nhưng từ bây giờ bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào mong muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu lại bút, có đứa e dè bày tỏ yêu thương sau cha năm khi bình thường bàn thông thường lớp, nhưng lại lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn cùng với chị, nhớ chuyên ngoan cùng học xuất sắc đó nghe! Thấy đứa bạn ngồi mặt cười khúc khích, len lén quan sát rồi len lén tảo đi…Kỷ niệm thời trước sao nữ tính đến lạ, khi xa rồi vẫn không thể nào quên. Cơ hội trống trường rộn ràng tấp nập vang lên, sao lại khóc, cụ chặt tay nhau, tích tắc cuối còn gì khác muốn nói, thấy nghẹn ngào phải lại nhằm trôi qua. Tất cả một loáng mắt bi thảm chợt hiện sau form cửa, ai chú ý trộm bản thân rồi lại khẽ xoay đi. Giai điệu ngày hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi ghi nhớ bâng khuâng chưa lúc nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vàng vã qua nhanh! ai đó đã sống, đang cùng sẽ sinh sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi vì tôi sợ thời gian và khoảng cách làm chúng ta quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và duy nhất lần như thế, được khóc, được cười, được bi quan vui lẫn lộn, được là phần đa thiên thần áo trắng….Điều tôi hy vọng nói không cao, không xa, cơ mà chỉ tại đây ngay trong lòng bạn. “Tuổi học trò không dễ dàng chỉ là kỷ niệm, sẽ là nơi nuôi dưỡng trung ương hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một phía đi trong cuộc đời. Đừng nhằm hai chữ “giá như” có tác dụng nhạt phai trong những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 


*

Những cái lưu bút được viết trên cái áo đồng phục lớp.


Bài 4:

Biết bao mong mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa hẹn chưa thành lời và đông đảo dòng lưu bút ghi thật nhanh. Hình như lúc đó người nào cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học tập trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày phân chia tay đa số giọt nước mắt lăn dài, người nào cũng cảm thấy trống trải lúc ngày mai nên rời xa hàng ghế đá, sảnh trường, bảng đen, lớp học tập thân quen…Mái ngôi trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài bác ca về ngôi trường cũ.

Bài 5:

Mùa Hạ cuối của đời học tập sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có các mùa yêu không xa đang nhớ, gồm có mùa chở yêu đương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, chuyển mùa hạ cuối đột nhiên về ngơ ngẩn chẳng mang lại ai kịp giữ. Tuổi học tập trò trôi đi trên từng trang giữ bút, mùa phượng cuối ùa về mang lại ai tiếc đầy đủ tà áo dài trắng bay…Giữa sảnh trường vắng ngắt nghe giờ đồng hồ lá rơi như chạm vào thời gian, đụng vào mùa mọi ngây ngô cùng hồn nhiên của đồng đội học trò thời xưa chưa kịp lớn…Hạt vết mờ do bụi phấn rơi chưa kịp vương mái đầu thầy,cô vẫn bạc, đã có tác dụng nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học tập cuối cùng…Những cái lưu cây bút viết mực còn chưa kịp hong khô, giờ đồng hồ nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối sẽ chập chững kế bên thềm…Thời gian cấp vã trôi chẳng giữ đến ai, cùng cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao lẫn nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng bi lụy nơi cuối hiên chạy theo gió, mãi xa rồi khoảng kí ức này biết để vào đâu? những chiếc ôm siết chặt vai nhau, giờ khóc mức lên đầy đủ hẹn cầu về một chân trời mới… 1 thời áo trắng trong xanh và tinh khôi đến thế …Bước thời hạn chầm chậm rì rì ám bụi trên những tường ngăn rêu phong, cửa nhà gỗ nguệch ngoạc đông đảo hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… bằng lăng tím dấu ai oán e ấp, phượng hồng bi lụy che nắng đứng ngẩn ngơ…


*

Giây phút phân tách xa bao lưu luyến, bịn rịn.

Xem thêm: Review Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu Chương Mới Nhất, Review Cảm Nhận Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu


Bài 6:

Bài 7:

Rồi thì mùa Hạ sau cùng cho một tình yêu học tập trò khờ dại, nhì đứa trở về hai phương trời khác nhau mà quên không một lời tạm thời biệt… để rồi cứ mỗi khi Hạ về chúng ta lại thấy day xong không biết giờ tín đồ ấy ra sao? gồm cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày phân tách tay….

Còn muôn vàn phần nhiều kỉ niệm đẹp khiến ta còn gìn giữ mãi. Xin thời gian hãy trôi chầm chậm rì rì để ta được trân trọng những giây phút đáng quý này. Và tư Mùa vẫn luôn luôn ở phía trên lắng nghe phần nhiều dòng trọng tâm sự của bạn về tuổi học tập trò. Đồng hành cùng chúng ta với những chiếc áo đồng phục lớp, đồng phục nhóm. Đó đã mãi là phần nhiều món rubi kỉ niệm quý giá đối với mỗi thành viên trước lúc chia xa. Nếu bạn đang có nhu cầu làm áo đồng phục hãy tương tác với tư Mùa qua showroom sau: