TP - trong những năm 1958 - 1959, trong chuyến tuần tra biên giới, một đội nhóm Công an khí giới Cà Xèng (nay là Biên phòng) vạc hiện một nhóm “người rừng”, thoắt ẩn, thoắt hiện giữa hệ núi đá vôi Phong Nha - Kẻ Bàng, gần biên cương Việt - Lào, ở trong địa phận Quảng Bình. Họ sinh sống trong những hang đá, mái đá, lấy vỏ cây có tác dụng khố, săn bắt, hái lượm để sinh sinh sống qua ngày - đó là tộc tín đồ Rục.

“Người tiền sử” còn sót lại

Việc vô tình phát hiện một tộc người “lạ” giữa Phong Nha - Kẻ Bàng lúc ấy của tổ tuần tra Công an vũ trang trở thành mối quan lại tâm quan trọng không chỉ của chính quyền sở tại mà cả các nhà khoa học. Chiến dịch tiếp cận, di chuyển tộc người “lạ” hòa nhập xã hội với đầy đủ ban ngành đã được cơ quan ban ngành tỉnh Quảng Bình ngày đó xúc tiến nhanh chóng.

Bạn đang xem: Lạ lùng câu chuyện về những người bí ẩn nhất trên thế giới

Theo các ghi chép còn sót lại: Tộc fan Rục dịp đó tất cả 34 người, bao gồm 11 nam, 23 nữ, 4 em nhỏ và một già xã tên Vịp. Tuy nhiên chỉ chừng ấy nhỏ người, nhưng người Rục lại tạo thành nhiều team nhỏ, sống rải rác trong các hang đá, tấm che đá, tất cả nhóm biện pháp nhau cả vài ba ngày đường. Đàn ông Rục vai treo ống tên, tay cố nỏ, bầy bà sườn lưng đeo gùi, tóc lâu năm búi lệch một bên, cứ thế lang thang trong rừng, đời này chết thật khác. Họ vô cùng nhút nhát, ít nói, ngôn từ đơn giản, sử dụng tiếng hú để hotline nhau khi buộc phải thiết, gặp mặt người lạ là bỏ chạy hoặc lảng tránh. Fan Rục chưa có ý niệm về ngày tháng, về thời gian, nên không một ai biết tính tuổi của mình.

*

Người Rục đem săn bắt, hái lượm để sinh sinh sống qua ngày

Những con fan ấy tìm sống đa phần bằng săn bắt, hái lượm. Nguồn hái nhặt là thu nhặt những loại trái cây và thú nhỏ tuổi trong rừng để làm thức ăn. “Cơm” của fan Rục là bột của cây báng. “Khi gặp được loài cây này, fan Rục đẵn rước từng khúc rồi ngâm xuống dưới suối, sau đó vớt lên, bửa và giảm ra từng miếng nhỏ tuổi rồi bỏ vào cối nhằm giã. Họ giã hồ hết miếng cây ấy mang lại đến bao giờ có được một không nhiều bột thì sử dụng bột ấy nấu nướng ăn, y hệt như một các loại bánh đúc mà bạn xưa vẫn nấu. Ngoài những thứ hái nhặt ấy ra, chúng ta còn vào rừng săn phun thú. Chủng loại thú mà fan Rục bắt được thường xuyên là khỉ, tiếp nối là lợn rừng. Nghề săn bắt, hái lượm đổi thay nguồn sinh sống chính của mình và bởi vì vậy, nhà nghiên cứu và phân tích người Pháp Gioc - giơ Bu - Darel call họ là “những người ăn uống khỉ và ăn cây” khi vào thời điểm năm 1962, ông lên vùng đất này nhằm nghiên cứu” - nhà nghiên cứu và phân tích Trần Trí Dõi viết trong cuốn “Thực trạng kinh tế và văn hóa của 3 nhóm tộc tín đồ đang có nguy cơ tiềm ẩn bị phát triển thành mất”.

Người Rục vốn ưa thích sống trong hang đá, nhưng lại thi thoảng cũng có thể có một số mái ấm gia đình lại dựng lều lợp bằng lá chuối, thời gian sau lá úa vàng, lại loại bỏ nơi khác. Bọn họ không ưa đổi chác, không muốn giao tiếp, làm quen với ngẫu nhiên người lạ nào. Rồi họ sử dụng vỏ cây nhằm đóng khố cho lũ ông, đắp đầm cho bầy bà.

Định danh cho “người em út”

Theo những nhà nghiên cứu, thì bạn Rục vốn không tồn tại tộc danh, không tồn tại họ, nhưng ngôn từ và văn hóa truyền thống lại có phần tương đồng với tộc người Sách, một tộc người cũng sống nghỉ ngơi vùng núi giáp biên giới Việt - Lào thuộc thị xã Minh Hóa (Quảng Bình).

Nhà nghiên cứu văn hóa những tộc bạn ở Quảng Bình, ông Đinh Thanh Dự đến rằng: bạn Rục chưa phải chỉ được phát hiện tại lần thứ nhất vào trong những năm cuối thập niên 50 của nắm kỷ trước, mà các tộc người bản địa sẽ biết về tín đồ Rục từ khôn xiết lâu, trong số đó tộc bạn Sách rất thân cận với người Rục. Trước năm 1945, thân phụ ông là Đinh Cường cùng chú ruột của ông là Đinh hương khi đi rừng, cho Báng Xang, Bó Rọ (huyện Minh Hóa) thì chạm chán người Rục. Nhưng bà nhỏ lảng tránh, không thích tới gần. Mặc dù vậy, hai cầm vẫn thì thầm với họ bởi tiếng Sách, tiếng Nguồn, dù thiếu hiểu biết nhiều được mấy. Cũng chính vì thế, ông đã muốn đến một đợt được chạm chán họ, vậy nhưng phải cha mươi năm sau, mong ấy mới được thực hiện.


Nếu tính về tuổi làng hội, trong cộng đồng các dân tộc Việt Nam, fan Rục (Thượng Hóa, Minh Hóa, Quảng Bình) được ví như tín đồ em út. Họ được Đảng, bên nước “chăm sóc” nhiều hơn thế nữa trong quy trình hòa nhập cùng đồng. Đến nay, fan Rục sẽ rời hang đá hơn 60 năm nhưng vẫn tồn tại lắm khó khăn để họ có thể hòa nhập cộng đồng.


Theo nhà phân tích Trần Trí Dõi, người đã các lần cho vùng khu đất định cư của bạn Rục sau khoản thời gian rời hang đá, thương hiệu Rục của tộc tín đồ Rục là do chính bạn Sách đặt mang lại họ. “Cái tên Rục mà họ biết đến là do người Sách gọi để chỉ nhóm bạn khác với nhóm người của mình, mang ý nghĩa địa phương rõ nét… Sự biệt lập ấy chính là căn cứ vào điểm lưu ý nơi cư trú. Nhưng mà nơi fan Rục sinh sống thường xuyên là phần nhiều vùng núi đá vôi điển hình. địa điểm đây thường sẽ có những bé suối chui xuống lòng đất và đương nhiên có nơi nước trồi lên từ dưới lòng đất đá. Trong ngữ điệu của họ, đa số nơi, đầy đủ chỗ nước chui xuống hay trồi lên ấy là phần đa rúk đák (núi đá). Những người dân được bạn Sách call là Rục ấy là những người thường sống ở nơi có nước trồi lên như vậy. Bởi đó hoàn toàn có thể hiểu biện pháp gọi là fan Rục là nhằm chỉ người sống sống rục nước phân biệt với những người Sách là những người ở thành bản, thành làng. Khi call như vậy, vào ý thức của người Sách bao gồm sự phân minh ngấm ngầm theo phía không xem chúng ta “ngang hàng” với mình” - nai lưng Trí Dõi.

Xem thêm: Những Phụ Kiện Trang Trí Cổ Áo Dài, Phụ Kiện Cổ Giá Tốt Tháng 1, 2022 Vải

Về họ của tín đồ Rục, nhà nghiên cứu và phân tích Trần Trí Dõi dấn định: “Với họ Cao của tín đồ Rục, rõ ràng chúng ta chỉ thấy ảnh hưởng của fan Sách họ Cao đến fan Rục nhưng mà thôi. Tuyệt nói một bí quyết khác, giữa người Rục và tín đồ Sách có một mối quan hệ đặc biệt khiến cho bài toán lấy họ tương đối thuần độc nhất trong nhóm Rục”.