*

Xuân Diệu cùng với cảm thức yêu thường trực như bao gồm dòng chữ bên trên bia mộ ông “Đến bị tiêu diệt rồi thì tôi vẫn yêu ma”. Vậy tình yêu luôn luôn bùng phạt trong trái tim thi sỹ gồm phải là những mối tình trai gái thông thường? Trích hồi ký kết của tô Hoài về Xuân Diệu tiếp sau đây sẽ trailer một sự thật. Các mối “tình trai”say đắm – mối tình đồng giới, lại là một ngọn nguồn của cảm xúc thơ yêu mãnh liệt đã làm cho ông luôn luôn sống trong cảm xúc yêu thương, khổ sở, dằn vặt mà lại cũng mang về cho thi ca vn những bài thơ tình bất hủ

Trích Hồi ký kết “Cát vết mờ do bụi chân ai” ở trong nhà văn sơn Hoài

*
“…Tôi quen Xuân Diệu trước 1945. Tôi cũng là người Xuân Diệu rủ đi nghe và động viên Xuân Diệu lần thứ nhất thuyết đề tài thanh niên với quốc văn nghỉ ngơi giảng con đường trường đh Hà Nội. Xuân Diệu nói “Hoài đi cỗ vũ Diệu”. Anh Hiến sinh viên khía cạnh tái xanh nhút hèn ra reviews lúng túng. Ko sao, Xuân Diệu áo tuýt so lụa mỡ chảy xệ gà, cà vạt rục rịch vàng sẫm, làn tóc rậm đen loăn xoăn trên đài trán vẫn thu hút tín đồ nghe vào tức thì câu chuyện. Đột nhiên Xuân Diệu nói lịu chữ “tâm hồn”- như 1 bà già vào làng chào bán bánh đúc có tật nói nhịu nhảm. Dẫu vậy Xuân Diệu vẫn liên tiếp sang sảng hùng biện, không có bất kì ai kịp sửng sốt.

Bạn đang xem: Tô hoài và xuân diệu

Xuân Diệu với Huy Cận lên Nghĩa Đô, ở nghịch cả buổi và ăn uống cơm. Dịu dàng, âu yếm, Xuân Diệu cụ cổ tay tôi, thế chặt rồi vuốt lên vuốt xuống. Bốn góc nhìn nhau đắm đuối. Xuân Diệu gắp thức ăn cho tôi. Cử chỉ thân thiện quá, hơi lạ với tôi, tuy vậy mà tôi cảm động. Tôi sướng góc nhìn tập thơ, thơ khổ rộng nhà in Trung Bắc phố sản phẩm Buồm. Hai chữ Xuân Diệu nét chì sắc gợn, không phải chữ mộc dẹp đét.

Thỉnh thoảng, Xuân Diệu lại lên nhà tôi. Vẫn cố tay cả buổi, quan sát tha thiết. Xuân Diệu yêu tôi. Nhớ những tình yêu đàn ông với nhau, ngơi nghỉ trong làng và ở lớp, khi bắt đầu lớn. Học tập lớp duy nhất trường lặng Phụ, nói vỡ lẽ tiếng ồ ồ, phương diện xùi trứng cá, bọn chúng nó cứ bảo tôi là con gái. Những thằng cặp đôi bạn trẻ với tôi, đòi làm vợ chồng. Có hôm chúng nó tranh vk đánh nhau lung tung. Bao gồm đứa xô vào ôm chặt, sờ soạng toạc cả đũng quần tôi. Nhiều hôm đi học không dám cho sân trường sớm. Cần lẩn vào vào ngõ Trúc Lạc, nghe trống new chạy ù đến xếp sản phẩm vào lớp.

Đường cứ mưa rào. Vào thung lũng, tất cả khi cơn nước mù mịt white xoá cả ngày. Ở lặng Dã, đi chợ Lục Ba, cam kết Phú nhỡ gặp mặt cơn bạn thân lên phải ngủ dựa vào qua đêm vị trí này suối. Hết mưa rào xối xả, cho mưa dầm tả tơi, còn bi lụy hơn. Triền Tam Đảo cao ngang đầu đổ bóng buổi tối sầm. Nước mưa giọt ngắn giọt dài, tối ngày mái nứa rinh rích không dịp nào dứt hạt. Trong khi trong trời đất chỉ từ cái buôn bản núi này xót lại không bị nạn hồng thuỷ. Gồm uống cả vò rượu nếp nhà kiến trúc sư Võ Đức Diên cũng ko vơi được dòng hiu hắt với nỗi ghi nhớ phố phường, chốc chốc lại giơ đếm ngón tay nhớ đề cập tên những ai ai.

Mới xế chiều sẽ chập tối, chẳng còn ai thò chân đi ra đường xóm đá tảng lầy lội. Cơm trắng xong, nhà nạp năng lượng đóng cửa, mái rạ lẫn vào sườn đồi chơ vơ. Mấy cậu văn phòng tại một mình, xong bữa lại quẳng chén đũa đấy, vào chơi ngủ luôn luôn tại các nhà trong xóm. Tất cả cậu bài toán gấp, tiến công máy đêm dứt cũng chuồn mất. Dãy buồng ở đồng đội không đèn đóm, tối thui. Không nghe tiếng người trở mình, giát giường không ken két, lặng như đất hoang. Nhà tôi ở kế bên ven đống giữa đồng. Rượu khuya, mặt đường mưa lội tôi ngủ lại.

Chúng nó sợ, đi quăng quật trống cả cơ quan. Cả dạo bước mưa gió, Xuân Diệu sinh hoạt lại u tỳ quốc ko ra ngoài. Giọt gianh lách bóc tách mái nứa call về phần lớn đêm ma quái, rùng rợn, say đắm. Bàn tay ma chỗ nào sờ vào. Ko phải. Tay người, bàn tay bạn đầy đặn, ấm ấm. Nhị bàn tay thướt tha xoa lên mặt lên cổ rồi xuống dần khắp mình trần truồng trong miếng chăn dạ. Bóng về tối bập bùng lên như ngọn lửa đen không tồn tại ánh, cái rét đêm mưa rừng ấm dần lên. Chẳng còn biết con đường ở đâu, bản thân là ai, ta là ai, hai khung hình con tín đồ quằn quại, quấn quýt, cánh tay, cặp đùi thừng chão trói lại, thít lại, dằng ra. Niềm hí hửng trong tôi vỡ vạc ra, dữ dội dằn ngửa chiếc xác giết thịt kia.

Rồi như chiêm bao, tôi té ra, thống khoái, yên ổn lặng. Nghe mưa rơi xuống tàu lá chuối trong tối và mẫu mệt dịu dàng êm ả trong mình. Giữa thời điểm ấy, nhị bàn tay mềm như lụa lại vuốt lên mặt. Làn môi với hơi thở lạnh như than bò vào mắt, xuống vú, xuống rốn, xuống bẹn… Cơn sung sướng lại đụng lên cho đến lúc ngã cả ra, rúc vào nhau. Rồi bàn tay êm ả lại vuốt lên mặt. Lần này thì tôi lử lả, tôi nhuôi ra rên ư ử, như bé điếm mê tơi ko nhớ nổi fan thứ mấy, đồ vật mấy nữa. Trời rạng sáng. Xuân Diệu quay trở lại màn mình thời gian nào không biết. Tôi he hé mắt nhớ lại đa số hứng thú lớn khiếp. Những xúc cảm nồng nàn kích thích hợp trong bóng buổi tối đã trơ ra những lúc sáng bạch. Tôi chạy xuống cánh đồng giữa mưa. Tuy nhiên đêm mai lại vào cuộc dữ dội. Trong đêm quái quỷ lại thấy hình như không đề nghị mình đầy đủ khi, cũng lần chần rồi trời lại sáng. Cho tới khi thiệt thấy rạng sáng bắt đầu rờn rợn.

Xuân Diệu nức nở: “Tình trai của tôi… tình trai”

*
Mọi công việc cơ quan yên lẽ, nhưng tối đến thì cứ nháo lên, nháo lên một biện pháp âm thầm. Những chàng trai trẻ vào ngủ lang vào xóm. Thằng Đại white trẻo, tròn trịa thì trở thành là phải. Nhưng cả mang đến thằng Nghiêm Bình cao lớn hiên ngang thế, rồi cũng lẳng yên ổn vác cái ghi ta đi. Bốn mặt lặng như tờ. Chỉ còn cái màn đang buông sẵn của lão trai già Văn Hiến – một tay bốc trời khoe trước kia vẫn nhẵn mặt ăn chơi thôn Mông – mác mặt Paris. Do dự lưu lạc chỗ nào vào cơ quan, lão Hiến quần nâu vá gối, vá hai bả vai to bởi cái quạt mo, băn khoăn ai mách cho cơ quan công tác làm việc giữ sổ công văn đi đến. Bao gồm đêm quanh lô củi sưởi, Trọng hẹn nhún nhẩy gãi ghi ta một ca khúc Phần Lan, Đào Vũ dịch lời Trung Quốc: Đây, gió, trên đây trong rừng… thì lão nghệ sỹ Văn Hiến hốt nhiên trợn đôi mắt uốn tay vờn mẫu ống quần rách rưới nhảy quanh ánh lửa 1 mình một điệu vanxơ uyển gửi tả tơi, dòng màn một chưa có người yêu của lão Hiến, đôi lúc cả màn của Kim Lân, của Nguyên Hồng sống Bắc Giang sang, nghỉ qua đêm đấy.

Chẳng biết ban đêm có ông kễnh như thế nào bị bàn tay nhung sờ vào rốn không. Cuộc kiểm điểm Xuân Diệu kéo liền nhị tối. Hồi ấy không biết cách thức chỉnh huấn, nhưng lại hàng ngày cửa hàng chúng tôi làm việc giờ giấc nghiêm ngặt, từng tổ buổi chiều trước giờ tăng gia lại hội ý rút khiếp nghiệm, hướng thay thế và quá trình ngày mai từng người. Cả cơ sở họp đến khuya. Chỉ bao gồm ông Phan Khôi lên phòng vẫn mắc màn sẵn đi ngủ trường đoản cú chập tối, bỏ kế bên tai đều việc.

Xuân Diệu chỉ ngồi khóc, chưa biết Nam Cao, Nguyễn Huy Tưởng, Trọng Hứa, Nguyễn Văn Mãi, cả lão Hiến, thằng Nghiêm Bình, thằng Đại với mấy thằng nữa, gồm ai ngủ với Xuân Diệu không, nhưng cũng không có ai nói ra. Tôi cũng câm như hến. Thời gian rồ lên, trong buổi tối quyến rũ, mình cũng điên tê mà. Không nói ví dụ việc ấy, nhưng người nào cũng to tiếng nóng bức “tư tưởng tư sản, cần chừa đi”. Xuân Diệu nức nở “tình trai của tôi…tình trai…” rồi nghẹn lời, nước mắt lại ứa ra.

Ít thọ sau, vào một buổi họp ban chấp hành, Xuân Diệu bị đưa ra khỏi ban thường xuyên vụ. Với cũng thành một chiếc nếp kéo dài, tự đấy không người nào nhắc nhở đến các việc chủ chốt trước cơ Xuân Diệu vẫn phụ trách. Bỗng nhiên dưng, Xuân Diệu thành một tín đồ hiếm thì giờ chỉ siêng đi viết. Mà lại Xuân Diệu cũng tự xa lánh các công tác.

Mỗi lúc nhớ, chuyện về Xuân Diệu chỉ ảm đạm thương, buồn cười và đáng yêu. Xuân Diệu tính đếm cẩn thận, từ giá thành đến sáng sủa tác, cẩn trọng một cách lờ khờ, tất cả khi tưởng bí mật bưng, kỳ tình ai ai cũng biết.

Đặt chiến lược hẳn hoi chứ. Xuân Diệu giỏi đi nói chuyện văn thơ. Xuân Diệu chăm chút bảy, tám bài nói, nói mọi nước cũng chuyện mấy tủ ấy. Đã trau dồi mang lại thuộc làu, nơi nào giơ tay, ở đâu nghiêng phải, nghiêng trái, lên giọng với nhấn mạnh, chỗ nào đợi vỗ tay, chờ cười với mỉm cười. Xuân Diệu xuýt xoa thú vị: “Nước ta rất phù hợp văn học và cũng là mẫu mốt. Ship hàng không khi nào xuể được, nói xuyên suốt tháng vẫn bí mật chương trình”. Thời phòng Mỹ, tôi đi với Xuân Diệu lên thì thầm ở trường đh sư phạm Vinh tản cư trên thị xã Thạch Thành, Thanh Hoá. Mỗi bữa ăn, Xuân Diệu trông nom thực đơn lấy – Xuân Diệu nói – như thế không thống trị nhà tốn kém, lại vừa lòng sự cần thiết của mình, không quý phái đâu, toàn mọi thứ cần thiết, mấy quả trứng, thịt trườn hay giết mổ gà, canh măng tốt canh cà chua, cho nhiều hành với nhớ đậm một chút. Với ngày nhì buổi, lại về tối nữa, phải thế mới có sức.

Cả đến viết, Xuân Diệu cũng tính bỏ ra ly tức cười, mỗi bài bác đều để làm hai câu hỏi một lúc. Bài xích nói ở đài hoặc đăng báo rồi in sách. Nếu không, ko viết. Không lúc nào viết bài bác đăng báo rồi ko in vào sách. Xuân Diệu chê tôi viết lung tung, tầm giá chữ. Năm mon qua, cuốn sách thành hình vào đầu, các bài viết lắp dần dần vào. Lại trường đoản cú đấy tính ra sự tiêu pha. Ở lặng Dã, cái quần kaki vàng nhạt của Xuân Diệu đã bợt cả hai bên mông. Hỏi sao để trễ tràng thế, sắm mẫu quần khác đi. Bảo: “Không ngờ cái kaki này mau rách, vì vậy lỡ kế hoạch. Đáng lẽ cuối năm mới cho hạn cụ quần mới. Ngán quá”. Shop chúng tôi đi công tác làm việc “thuế công thương” nghỉ ngơi trung du. Xuống tận Lâm Thao, cách bốt Việt Trì ko mấy chốc. Đã được trên tỉnh giấc dặn đề nghị gọn. Gọn, nhưng bố lô Xuân Diệu vẫn đủ sản phẩm dự trữ, mỗi chuyến du ngoạn công tác số đông sắp sẵn thế. Chai nước suối mắm kem sệt sệt. Một túi củ hành tỏi đã tách bóc bớt vỏ mang đến nhẹ đem từ khu tứ ra. Hộp thịt bò khô ướp lá sả. Dòng thịt trườn khô khan ấy xào nấu ở nhà tôi, hôm cửa hàng chúng tôi tạt vào Thinh Cù trước lúc xuống Lâm Thao.

Lúc đi, tôi chỉ đeo bố lô con cóc, gồm cái màn với quần áo. Xuân Diệu cằn nhằn: cậu này, có cái ăn uống mà cũng ẩu. Vắt thì cậu quý mẫu gì? Nói thế, nhưng mà xuống bếp tập thể vẫn chia cho tôi miếng thịt cùng củ tỏi, mang đến đấy, ăn nữa cũng được. Mà lại cứ phàn nàn, càu nhảu. Tôi cười và chén tự nhiên.

Suốt đời thương lưu giữ trong thơ đồng giới

Xuân Diệu cho tôi là một đứa khinh bạc. Mà lại lại yêu thương tôi, bắt buộc hay khuyên nhủ bảo, đôi lúc từ những vấn đề nho nhỏ. Xuân Diệu khuyên răn tôi phải ghi nhận quý miếng ăn. Xuân Diệu dậy tôi khi nào đứng tiểu thì cắm chặt nhị hàm răng lại, như vậy sẽ ăn uống khoẻ chẳng kém hằng ngày uống vi-ta-min B. Xuân Diệu bảo bí quyết dưỡng sinh gia truyền ấy, ông thân sinh sẽ dạy từ lúc còn bé. Tôi gồm cảm tưởng Xuân Diệu nhà hàng chẳng bao nhiêu, nhưng ăn uống cố. Chưa phải Xuân Diệu ăn, mà một tín đồ nào khoẻ lắm gắp hộ, biến Xuân Diệu thành con ma ăn, trông mang đến thương.

Một chuyến bên nhau đi nước Lào cửa hàng chúng tôi ở khách sạn Apôlô, mỗi sáng Xuân Diệu nhắc: không nạp năng lượng sữa thì để riêng đấy đến mình, không nạp năng lượng hết bánh cuốn thì mang đĩa sẻ sẵn ra mang đến vệ sinh. Chũm lên, nạp năng lượng phất phơ như cậu ko được. Nhà bàn bưng ra các món, Xuân Diệu cứ thảnh thơi vừa nhai vừa ngắm từng miếng đến hết. Đêm ấy đau bụng, nên đi cấp cứu. Ở bệnh viện về, Xuân Diệu thở dài: “Cái miệng làm cho khổ dòng bụng, mình đề nghị tính tham ăn”. Tuy nhiên rồi lại vẫn thong thả quét không bẩn mâm, như rất nhiều khi.

Tuy vậy, ăn phung tổn phí Xuân Diệu ko chịu. Tôi rủ Xuân Diệu đi quán ăn Phú Gia, đầu bàn đặt chai quấn rơm rượu Ý Chianti. Tất cả cả Nguyễn Tuân cùng Huy Cận. Tôi nói chơi với Nguyễn Tuân: “Phải lên cao lâu để xem ông ấy nạp năng lượng cho yêu thích mắt”. Dẫu vậy Xuân Diệu chỉ gọi tất cả một món đậy tết. Xuân Diệu bảo tôi: “Bao nhiêu đứa đứng bao quanh rình chọc huyết cậu, làm thịt tiền của cậu. Ăn làm những gì ! Một món tại đây nó thiến bởi cả tháng thịt chó. Giết chó vấp ngã nhất các thứ thịt”.

Thịt chó, mà lại Xuân Diệu cũng không va đến thịt chó hàng. Xuân Diệu cài đặt thịt chó sống, hàng tuần lễ đánh chén bát vào nhị lần tuyệt nhất định. Trong tp nhiều quán thịt cầy, mà không tồn tại hiệu cung cấp thịt chó sống. Xuân Diệu đã bao gồm thổ cài đặt quen. Xuân Diệu truyền tai tôi “cái cô bé nhỏ quang gánh ngồi vị trí cửa sau chợ hàng Da”. Tôi đang đi đến mua của cô ấy hàng giết mổ chó sống bên cái sân chào bán cua ốc bẩn nháp cạnh nhà lau chùi và vệ sinh khai nồng nặc. Hiện nay chợ hàng domain authority mới, cô sản phẩm thịt chó sinh sống ra đứng bán rong xung quanh vỉa hè. Chẳng biết cách đây không lâu cô hàng bao gồm biết ông khách hàng quen ấy là đơn vị thơ của ta không.

Một dạo, tôi làm cho đối ngoại làm việc cơ quan. Thỉnh thoảng, Xuân Diệu mang lại tôi mẫu mùi xoa, đôi bít tất, mang về tận nhà. Tôi cười: “Hối lộ à?” Xuân Diệu nói: “Thằng này cái gì rồi cũng đoán được, mà lại nói ác. Ừ, nhằm nhớ mang đến nhau thôi”. Bao gồm gì đâu mà lại tinh quái, chỉ hồn nhiên như Xuân Diệu new lấy làm cho lạ.

Từ thuở trẻ, cái hợp tác như vồ lấy, trán chạm vào nhau, bốn nhỏ mắt vuốt ve sầu nhau nghiêng ngả. Ở đâu Xuân Diệu cũng đào hoa mối tình trai. Chiều tối trong phòng chiến, đã không còn lo máy cất cánh lên tấn công bom, chúng tôi đặt bố lô ngủ chân ngơi nghỉ Ấm Thượng xuống sông rửa ráy táp xong, lên dạo phố. Đêm nay thị xã mời Xuân Diệu nói chăm thơ. Bầy con trai choai choai kháu khỉnh khỉnh xúm xít quanh nhà thơ. Tuổi trẻ, trai gái thấy nhau như có điện, dù năng lượng điện yêu hay điện ghét, thể hiện thái độ hiện ngay lập tức ra con mắt, nụ cười, mẫu bĩu môi, dáng xóc cổ áo, bãi nước bọt. Đằng này, phụ nữ đi ngang mặt hờ hững như không, nhưng đàn ông xoắn xuýt vòng trong tầm ngoài. Sáng sau còn mang đến chơi. Xuân Diệu thế cổ tay từng đứa, nhìn dõi vào mắt, mân mê như lựa chọn đẵn mía. Các cậu còn đeo ba lô hộ, tiễn shop chúng tôi một quãng xa.

Chiều hôm ấy nghỉ ngơi Viêng Chăn bên hành lang cửa số buồng khách sạn Apôlô bờ sông Mêkông trông sang sườn lưng phố bến Nọng Khai mặt kia. Rặng cây “mạy sắc”, số đông chòm hoa đùn lên như giải mây vàng đậy dài.

Chúng tôi trầm dìm cả giờ chú ý sông số đông đỏ ngầu – giải pháp một mảng nước vẫn là Thái Lan. Mai mốt mẫu sông xuống bên dưới kia qua chín cửa ngõ ra biển lớn Đông. Thời gian, xa giải pháp và sông nước lúc nào thì cũng không cùng.

Tự dưng, Xuân Diệu cầm tay tôi:

– chúng mình già rồi.

Nhớ đều đêm man ngớ ngẩn ở yên Dã, lưu giữ như in hơn bốn mươi năm trước, cũng tay tôi đây, Xuân Diệu vuốt lên, đắm đuối. Bây giờ nhìn nhau yên ổn yên. Tôi tự dưng buồn hơn cả câu Xuân Diệu nói. Xuân Diệu ko già mà lại tôi bắt đầu là ông lão. Xuân Diệu gồm một tình cảm riêng đo đắn bao nhiêu tuổi, từ xa xưa đến bây giờ vẫn tơ vương, vẫn thanh xuân, vẫn thiết tha. Ở Đan Mạch mới tất cả luật cho những người cùng giới lấy nhau. Lão Axen 72 tuổi yêu lão Alyxin 70 tuổi sẽ trên bốn mươi năm, hiện nay được ra toà thị chính thủ đô hà nội Côpenha làm đk kết hôn. Nhưng đàn ông Xuân Diệu không thuỷ phổ biến như nhị lão kia. Xuân Diệu đào hoa cùng đam mê, cả đời xua đuổi theo mộng.

Một bài xích thơ, những bài thơ, những tình yêu trai, tình gái. Thơ tình Xuân Diệu nhờ cất hộ một fan lính trẻ rời thành phố vào chiến trường.

EM ĐI

(Tặng Hoàng Cát)

Em đi, nhằm tấm lòng son mãi

Như ánh đèn chong, như ngôi sao.

Xem thêm: Những Cuốn Sách Hay Về Ngành Y, 7 Quyển Sách Hay Về Bác Sĩ Nên Đọc

Em đi, một lớp lòng lưu giữ lại

Anh thương nhớ em, lệ tuôn trào

Ôi Cát! Hôm vừa tiễn sinh sống ga

Chưa chi ta đã đề nghị chia xa!

Nụ mỉm cười em nở, tay em vẫy,

Ôi mặt em yêu thương như đoá hoa!

Em hỡi! Đường kia vướng hầu như gì

Mà anh mang nặng cách em đi!

Em ơi, anh thấy như anh đứng

Ôm mãi chân em chẳng chịu đựng lìa.

Nhưng trơn em đi mệnh chung khuất rồi,

Đứt lìa khúc ruột của anh ấy thôi!

Tình ta như mọt dây muôn dặm

Buộc mãi đôi thân, dẫu cách vời

Em hẹn sau đây sẽ trở về

Sống cùng anh lại hồ hết say mê…

Áo chăn em gửi cho anh giữ,

Xin gửi cùng em cả hứa thề!

Một tấm lòng em sâu biết bao

Để anh yêu đương mãi, biết làm sao!

Em ra đi cách, em ơi Cát

Em chớ buồn, nghe! Anh nhớ, yêu…

Ai yêu thương thơ Xuân Diệu, hiểu được thơ tình não nề của Xuân Diệu, không rõ ràng trai gái, yêu cầu thấu nỗi niềm và duyên nợ ở trong nhà thơ, suốt đời thương nhớ và đợi đợi. Không bao giờ sầu óc thất vọng, không bao giờ già, vĩnh cửu ban đầu