Đỗ Băng Nhi mười lăm tuổi cố nén nước mắt đảo xung quanh trong hốc mắt, cố gắng an ủi thiếu phụ trung niên sắc mặt xám tro, hình dáng mảnh dẻ, cạn kiệt tinh thần nằm trên giường gỗ

Cô chắp tay trước ngực cầm thật chặt tay của mẹ,sợ vừa để xuống liền biến thành thiên nhân vĩnh cách.

"Mẹ, tỉnh lại, cố thêm chút nữa, cha cũng sắp về rồi!" Nước mắt thống khổ không ngừng nhìn ra cửa, lo lắng người duy nhất có thể trợ giúp mẹ tại sao chậm chạp chưa về.




Bạn đang xem: Vật cưng của cửu gia

"Thực xin lỗi, bé gái đáng thương của mẹ ..... Đều là mẹ hại bé, bây giờ phải để lại nhỏ một mình chịu khổ ....." Tiếng nói vô lực của Hàn Tương Cầm trộn lẫn thật sâu áy náy.

"Con không khổ, có mẹ bên cạnh, con không khổ chút nào!" Đỗ Băng Nhi cuồng loạn lắc đầu, nhưng lời nói đều rất thật tình.

"Đều là mẹ không đúng, nếu như mẹ không yêu bố con, nhỏ cũng không cần chịu khổ cực như vậy ......" Nước mắt như thế nào cũng cầm không được tuôn ra từ mí mắt bà.

"Không, mẹ, mẹ và bố yêu nhau cũng không không đúng, hai người là thật tình yêu nhau, bé cảm giác được, bố cũng là thật tình yêu mẹ, chờ tía trở về ông ấy nhất định sẽ lập tức đưa mẹ đi gặp bác sĩ. Mẹ,con xin mẹ đừng nói nữa chừa chút thể lực a." Đỗ Băng Nhi cố nén nỗi sợ hãi vào lòng nghe những lời người mẹ thân yêu nói

Tình yêu dành đến bố là động lực để mẹ tiếp tục sống, mà mẹ là chỗ dựa duy nhất của cô cố gắng bảo trụ mẹ cô không tiếc nói những lời trái lương tâm để dỗ dành bà.

Ung thư gan thời kì cuối, cô như thế nào cũng không nghĩ đến lại mắc bệnh ung thư gan. Cho đến hai tháng trước vào lúc làm việc mẹ đột nhiên ngất xỉu được đưa đi cấp cứu, bệnh viện mới khám ra nguyên nhân căn bệnh là ung thư gan thời kỳ cuối. . .

Trong hai tháng nằm viện trị bệnh bằng hóa chất đã tiêu hết toàn bộ số tiền dành dụm của mẹ nhỏ cô, không trả nổi đưa ra phí trị bệnh bệnh viện không thể tiếp tục cấp thuốc mang lại mẹ cô, không thể làm gì hơn cô chỉ có thể đưa mẹ về nhà, ôm niềm hy vọng muốn manh cha mau chóng trở về.

Cô rõ ràng nghe nói tía hôm nay sẽ về nha. . . .

"Không còn kịp rồi ....." Đôi mắt tràn đầy đau khổ và mệt mỏi, vào lòng Hàn Tương Cầm biết rõ mình không thể gặp mặt người đàn ông mình yêu lần cuối.

"Không, mẹ, mẹ đừng nói chuyện không may!" Đỗ Băng Nhi lệ rơi đầy mặt phủ nhận những gì mẹ mình nói, cô không muốn bỏ đi hy vọng cuối cùng đơn thuần tin tưởng chỉ cần phụ thân trở về thì mẹ có thể được cứu.

"Con rót cho mẹ chút nước uống được không?" Đỗ Băng Nhi nghĩ biện pháp chuyển dời sự chú ý của mẹ.

Mà thanh hao âm đứt quãng của mẹ làm mang lại tròng mắt u ám của cô chìm vào vào vô vọng.

"Không, không cần ..... Mẹ phải vội đem những lời muốn nói với nhỏ nói mang đến xong xuôi bằng không sợ rằng không kịp nữa .

"Sẽ không đâu ....." Cổ họng nghẹn ngào như là nhét đầy đá, Đỗ Băng Nhi chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

"Chờ nhỏ đủ mười tám tuổi, có thể rời đi nơi này.

Xem thêm: Diễn Viên Phim The Heirs - Dàn Diễn Viên The Heirs (Người Thừa Kế) Ngày Ấy

Đây là ước định lúc trước ....." Hàn Tương Cầm cảm giác được thân thể sắp chống không nổi nhưng không nhìn rõ được những vệt nước mắt loang lỗ trên khuôn mặt bé gái.