giáo dục đào tạo Thời sự Giáo dục điều khoản kết nối trao đổi Học đường sức khoẻ media thể thao
*

*

GD&TĐ - Xuân Quỳnh là con gái thi sĩ tất cả trực cảm mạnh. Trực cảm từ trực quan của linh cảm. độc nhất vô nhị là mảng thơ tình chị viết ngay gần cuối đời mình. 

Xuân Quỳnh

Thơ tình cuối mùa thu...

Bạn đang xem: Thư tình cuối mùa thu xuân quỳnh

Cuối trời mây trắng bay

Lá quà thưa thớt quá

Phải chăng lá về rừng?

Mùa thu đi cùng lá

Mùa thu ra biển cả cả

Theo dòng nước mênh mang

Mùa thu với hoa cúc

Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh cùng em

Là của ngày thu cũ

Chợt làn gió heo may

Thổi về xao cồn cả

Lối đi quen bất chợt lạ

Cỏ lật theo chiều mây

Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như mặt hàng cây

Đã qua mùa bão gió

Tình ta như chiếc sông

Đã yên ổn ngày thác lũ

Thời gian như thể gió

Mùa đi cùng tháng năm

Tuổi theo mùa đi mãi

Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh với em

Cùng tình yêu nghỉ ngơi lại

Kìa bao tình nhân mới

Đi qua cùng heo may.

Một sự mơ hồ biện pháp biệt, đơn lẻ mong manh như bất chợt đến, bỗng nhiên đi khi nhịp tim một thời rạo rực yêu thương đương của chị ý nay có những lúc lỡ nhịp tiếc nuối trong một sốt ruột vô hình như thế nào đó. Nhưng sức sống tình yêu trong con fan thi sĩ trỗi dậy để xác minh tự tin dù biết rằng cuộc sống không đơn giản thế.

Chị chọn thời khắc giao mùa là lúc xong xuôi một mùa và mừng đón một mùa mới. Lúc ấy, các bước đi vội vã, gấp rút của thời gian luôn luôn vang động, ngân vọng, níu kéo hơn khi nào hết trong tâm người. Gieo vào đó một nuối tiếc nuối cay đắng, một hồi hộp chờ chờ. Cảm nhận thay đổi thiên nhiên để dìm thức thế đổi bản thân.

Thơ tình cuối mùa thu được đặt trong phong cảnh thiên nhiên của bản thân vào dòng thời gian như một một ám ảnh không nguôi vì: Sự chảy trôi không hoàn thành của cuộc sống, do sự hữu hạn, ngắn ngủi của niềm hạnh phúc đời người. Chị chọn mùa thu là mùa đẹp tuyệt vời nhất và có cảm giác ngắn tuyệt nhất trong năm. Chị viết khôn cùng tự nhiên, tuôn chảy chiếc nhạc điệu, cái nhạc điệu ngân vọng trong tâm như nhà phê bình tài tình Nguyễn Đăng bạo dạn từng dìm xét: “Thơ Xuân Quỳnh thoải mái và tự nhiên như đã hotline là phụ nữ thì phải sinh nhỏ đẻ mẫu vậy”.

Mở đầu bài bác thơ là cảm giác không gian man mác thiếu hụt diệu vợi, bi ai buồn: “Cuối trời mây trắng bay – Lá tiến thưởng thưa thớt vượt – phải chăng lá về rừng”. “Cuối trời” với “thưa thớt” đã đụng vào trong tim trắc ẩn, cô gái tính, nhạy cảm ở trong phòng thơ. Cùng một thắc mắc đặt ra ngỡ như vu vơ phiếm chỉ dẫu vậy hàm chứa trong những số đó sự tin cậy ấm cúng về phía rừng, phía thảm xanh dày phòng ngắt cùng ẩn chứa được nhiều bí mật. Có lẽ bấy giờ cảm giác của Xuân Quỳnh muốn tìm một khu vực tựa, điểm tựa nào đó tin yêu thương của cuộc đời. Với chính khoảng chừng giao mùa cuối mùa thu đã gieo vào chị, sát cánh với chị để đi tìm kiếm cái đích của niềm hạnh phúc trong sự thảng thốt bao nỗi ao ước manh có thể chợt đến.

Mùa thu ra biển cả cùng lá như một khát khao mênh mang. Cùng khép lại khổ thơ đầu cùng với hình hình ảnh mùa thu - hoa cúc “như nỗi lưu giữ dây dưa” vào thơ Tế hanh hao khi “chỉ còn anh cùng em”. Một sự tiếc nuối nuối quá khứ “của ngày thu cũ” thốt nhiên thức dậy từ bỏ xao đụng ngọn gió heo may. Cùng tiếp đó là “lối đi quen bỗng nhiên lạ - cỏ lật theo hướng mây”.

đôi bạn quen - kỳ lạ như là 1 nhận thức hay trực, thường trông thấy nhưng mang lại cỏ lật - chiều mây đã nới rộng cái khoảng không gian ngợp trong nghịch cảnh cỏ thì dày xanh tin cậy chắc chắn là mà mây thì mỏng manh trắng, xa vời, dễ vươn lên là đổi. “Đêm về sương ướt má - tương đối lạnh qua bàn tay”. Sương ướt má - Sương giỏi giọt nước mắt của trời. Chiếc bàn tay thường thể hiện tình cảm, giao cảm thân thiện của một ứng xử giao tiếp giờ sẽ lạnh khá sương, tương đối thu. Tuy vậy với một khả năng như Xuân Quỳnh biết đồng ý vì chị biết đó là quy luật, dù chỉ với mơ hồ thoáng qua của một con người hay cả nghĩ.

Nghĩ những về dự cảm thiếu hụt mất non chị từ biết để thừa nhận ra: “Tình ta như mặt hàng cây - Đã qua mùa bão gió - Tình ta như mẫu sông - Đã yên ngày thác lũ”. Thiếu hiểu biết sao vạn vật thiên nhiên cứ chực ùa vào vây bọc lấy Xuân Quỳnh mỗi lúc chị trắc trở như một tín đồ bạn ơn nghĩa từ thuở “Thuyền cùng biển”.

Chị luôn ở tâm trạng sinh động, tươi tắn, hồn nhiên trong cuộc sống đời thường đời thường từng nào thì biến động dữ dội trong những khung cảnh thiên nhiên khi chạm mặt trắc trở “như bão gió”, “như thác lũ” trong thơ bấy nhiêu. Chị đã xác định được mẫu tâm thế, sức sinh sống của tình yêu trong số những hoàn cảnh chặt chẽ để rồi đi qua, để rồi lặng ổn. Bởi vì chị biết: “Mùa đi thuộc tháng năm – Tuổi theo mùa đi mãi” - tiếp theo ý thức và sự mất mát là sự khẳng định, tin tưởng với phần lớn điều ko mất, vào sự tuôn tung của thời hạn nghiệt ngã: “Chỉ còn anh và em - thuộc tình yêu sống lại”.

Chị ráo riết cố định một niềm tin trước thử thách thời hạn như gồm lần chị ví “biết yêu thương anh cả khi bị tiêu diệt đi rồi”. Mơ ước tình yêu thương đó sát cánh với nỗ lực hệ trẻ, trẻ mãi: “Kìa bao người yêu dấu - Đi qua thuộc heo may”.

Xem thêm: Cá Tuyết Bán Ở Đâu, Món Ăn Lạ Cho Gia Đình Bạn, 【12/2021】Cá Tuyết Là Cá Gì

“Thơ tình cuối mùa thu” nhưng không có chặng cuối của tình yêu. Vì tình yêu luôn mới mẻ cùng với bao cung bậc cảm xúc. “Thơ tình cuối mùa thu” vẫn được âm nhạc chắp cánh tất cả da diết, tất cả tiếc nuối tuy nhiên bừng sáng sủa lên hi vọng và ước mong bởi cao hơn nữa hết đó là thông điệp vong mạng của tình yêu, của sự sống muôn đời.